Sáng chủ nhật, mình tỉnh dậy trong cái lạnh bất ngờ của Hà Nội. Tối qua đã là buổi cuối cùng của “She said” Exhibition, một buổi trưng ảnh kéo dài vì mình muốn thử đi vào thế giới của những người nước ngoài sinh sống tại Việt Nam! Có rất nhiều bài học rút được ra sau buổi trưng ảnh kéo dài này và mỗi ngày mình đều thấm thía hơn chân lý nếu không có nguyên tắc thì mọi thứ sẽ rất hỗn loạn. Giống kiểu người đi đường mà không có đèn xanh đèn đỏ thì tất cả sẽ lấn làn.
Một trong những nguyên tắc đó là “không có gì chuyên nghiệp mà miễn phí cả”. Sau ba năm từ 2021-2023, mình lần đầu tiên được trả tiền để làm triển lãm mặc dù số tiền không nhiều và không do thế giới phương tây trả, nhưng mình thấy một sự khác biệt rõ ràng: Người trả tiền nghĩ cách treo ảnh của mình một cách hiệu quả. Người không trả tiền tắt đèn trong khu triển lãm ngay khi triển lãm đang diễn ra. Hôm qua là lần cuối cùng mình trưng ảnh của mình trong một sự kiện mà mục đích chính không phải là nhiếp ảnh hoặc các hình thức nghệ thuật khác. 3 năm thử nghiệm làm triển lãm với mình có lẽ là đã đủ. Từ đây mình sẽ cân nhắc kỹ lưỡng hơn mỗi khi có ý định này.
Điều mình thấy dễ thương là người mẫu nhiều khi cũng không nhớ họ đã nói gì. Cũng dễ hiểu, vì đấy là những câu nói vu vơ và mọi người có thể quên ngay hoặc quên sau vài năm. Nhưng mình có thể nói rằng chúng ta đều là những đứa trẻ, và những đứa trẻ mất nhiều thời gian để nghe, để tạo kết nối trong đầu trước khi bắt đầu nói. Tất cả những gì chúng ta nói ra đều là kết quả của hàng triệu suy nghĩ. Những suy nghĩ đấy có thể là bề nổi có thể là bề chìm, nhưng không có một ngôn từ nào phát ra miệng mà tự nhiên cả. Mình là người nhạy cảm về ngôn ngữ và những câu chuyện. Nhiếp ảnh lại quan trọng với mình, nên mình quên rất nhiều thứ nên lại nhớ chính xác và chi tiết một câu nói vào một thời điểm bất kỳ và có thể kể lại. Và điều tuyệt vời của cuộc sống là mỗi chúng ta đều khác nhau!
Điều làm mình thấy rất cảm động là mình nhận được nhiều ý kiến tích cực từ những người đến thăm quan triển lãm, rằng những câu chuyện không chỉ có sức “chạm" mà xem những bức ảnh in mang lại cảm xúc hơn rất nhiều so với xem trên màn hình máy tính (thả tim x 1000 lần).
Điều mình mong muốn trong nhiếp ảnh là những gì mình chụp không xa rời thực tế. Mình không muốn tìm kiếm những hình ảnh siêu thực và bóng bẩy. Mình cũng không muốn nói về những thứ “đao to búa lớn” của xã hội vì cuối cùng, những thứ có thể làm nên sự thay đổi lại là tập hợp những điều nhỏ bé. Mình mong muốn những câu chuyện mình kể bình dị và thân quen như một mạch chảy khiêm nhường nhưng xuyên suốt, chạm tới được tới những điều xâu xa nhất và mang lại những rung cảm tinh tế nhất!
“She said” Exhibition xin được khép lại! Chân thành cảm ơn tất cả những người đã ủng hộ và đồng hành cùng với mình!